Ái (Phật giáo)

Ái (tiếng Trung: 愛, là một từ dịch sai của tiếng Phạn: tṛṣṇā, tiếng Nam Phạn: taṇhā), nghĩa là "ham muốn", "thèm khát", là một khái niệm quan trọng của đạo Phật. Ái chỉ mọi ham muốn xuất phát từ sự tiếp xúc của giác quan với đối tượng của giác quan đó. Cần hiểu là con người gồm có năm giác quan thông thường và ý (khả năng suy nghĩ, ý nghĩ, xem Lục căn) là sáu. Vì vậy Ái bao gồm hai lĩnh vực: vật chất và tinh thần. Sự tham muốn đó biểu lộ bằng tâm vướng bận của Khổ (tiếng Phạn: duḥkha), là nguyên do tại sao loài hữu tình cứ mãi trôi nổi trong Luân hồi. Muốn thoát khỏi Ái, người ta cần phòng hộ các giác quan (Nhiếp căn), không để cho thèm khát và ham muốn nổi lên, tu hành giúp đạt được khả năng miễn nhiễm với ái, tâm tính được thanh tịnh, nhờ đó có thể chấm dứt cái khổ.